24 tháng 10, 2018

 “Cô ơi, anh yêu em!”

Đó chính là câu chuyện của chính bản thân em khi tham gia vào một khóa học tiếng Nhật trực tuyến đấy ạ. 
Chuyện là thế này. 2 năm trước em làm trong một công ty xuất nhập khẩu Nhật Bản tại Việt Nam, cũng chỉ là nhân viên quèn lương tháng được có hơn 4 triệu. Ngày ngày đi làm tối về nhà tụ tập với đám bạn, tính khoản tiền nhà, ăn ở, thi thoảng tụ tập bạn bè thì lương của em chắc chắn là không đủ sống nên em vẫn thường xuyên làm tăng ca để kiếm thêm thu nhập.
Với cái bằng Đại học mà giờ đây phải làm công việc với mức lương què quặt, vì tính em cũng thật thà và hay đi giúp đỡ người khác nên ai cũng quý. Có hôm anh trưởng phòng có nói với em là: “kinh nghiệm và năng lực của em chắc chắn còn tiến xa được hơn thế nữa, em nên đi học thêm tiếng Nhật để có thể tiến xa hơn và cuộc sống của em cũng sẽ thay đổi hơn rất nhiều đấy”. Em nghĩ cũng đúng, vì đa số những anh chị trong công ty biết tiếng Nhật đều có mức lương cao chót vót và thăng tiến nhanh trong công việc. 
Thế rồi em quyết định đăng kí lớp học tiếng Nhật trực tuyến tại một Trung tâm tiếng Nhật tại Hà Nội, vì em không có thời gian để tham gia các lớp offline nên cách học này hoàn toàn phù hợp với thời gian và túi tiền của em. Rất nhiều anh chị trong công ty cũng đã từng học tiếng Nhật trực tuyến tại đây nên em cũng rất yên tâm và tin tưởng.
Mới đầu em rất thoải mái và vui sướng vì chỉ cần ngồi nhà ôm chiếc máy tính có kết nối mạng là có thể học ngon lành rồi. Một vài anh chị trong công ty có cho em một số giáo trình tiếng Nhật để học. Hí hửng mở ra thì ôi thôi! Cái thứ tiếng gì mà có lắm bảng chữ cái đến vậy? học cả năm trời cũng không thể nào mà nhớ nổi mất, cái đĩa nghe thì mở ra chẳng hiểu cái ông trong đó đang nói gì, mà lại nói nhanh như gió không thể nào nghe kịp… Nhưng thôi em quyết tâm “đâm lao phải theo lao” thôi. 
Hôm đấy em đăng kí khóa học xong thì bắt đầu buổi đầu tiên vào học, vẻ mặt cũng hơi căng thẳng vì chưa học trực tuyến bao giờ, nhưng mọi người biết không khi em thấy cô giáo giảng dạy em – Chính là “mập”người yêu em bây giờ đấy ạ. Em bị đứng hình vài giây, cứ như là em đã trúng tiếng sét ái tình rồi các bác ạ! Người đâu mà xinh xắn, dễ thương và giọng nói nhẹ nhàng đến tan chảy con tim. 
Kể từ đó em xác định đây đích thị là “ vợ tương lai” của em rồi, cũng chính là động lực học tiếng Nhật của em luôn ạ. Nhưng muốn chinh phục được “cô giáo” thì mình cũng phải giỏi chứ không được phép lười nên hàng ngày đi làm về em chăm chỉ học mỗi ngày, vì “mập” hơn em 2 tuổi nên em vẫn luôn bị cô ấy coi là thằng trẻ con, hướng dẫn và chỉ dạy em cứ như là em trai. Bảng chữ cái tiếng Nhật khá là đặc biệt nên em học khoảng 15 - 20 chữ mỗi ngày, cả lúc đi làm cứ rảnh ra vài phút cũng lôi sách vở ra để tập viết, sau 2 tuần chăm chỉ thì bảng chữ cái đó đã nằm gọn trong đầu của em. Căn phòng trọ nhỏ bé giờ đây đã dán đầy giấy nhớ viết chi chít các từ vựng, từ đồ vật trong phòng cho tới bàn làm việc ở công ty. 
Em cũng chăm chỉ học nói rất nhiều vì muốn nói chuyện với cô giáo của mình nhiều hơn và rồi viện lí do không hiểu bài để xin số điện thoại liên lạc hỏi cho tiện mỗi khi đi làm. Mà hồi đó em cứ ngỡ “mập”  là người Nhật cơ vì phát âm chuẩn quá, y hệt người bản xứ. Vì muốn chinh phục được cô giáo dạy tiếng Nhật mà em đâm đầu vào học như điên. Sau 6 tháng em đã giao tiếp được lưu loát, lên công ty cứ bắn tiếng Nhật với các anh chị như gió. Kỹ năng nghe – nói - đọc - viết cũng dần hoàn thiện. Kết thúc khóa học em vẫn giữ liên lạc với “cô giáo” để cùng đi chơi, thi thoảng mời đi ăn uống, dạo phố với tư cách là một thằng học sinh cảm ơn cô giáo đã tận tình hướng dẫn, chỉ bảo và một thằng em trai muốn làm quen với chị được thân hơn.
Là một thằng đàn ông phải có tiền bạc và sự nghiệp thì mới có thể tự tin kiếm người yêu, vì vậy mà em đã cố gắng ôn luyện gần 1 năm sau em đã lấy về cho mình chứng chỉ N3 và cũng từ đó em được thăng chức lên làm phó phòng, mức lương phải nói là tăng gấp 3, gấp 4 lần so với trước. Kinh tế ổn định, sự nghiệp thăng tiến, giờ chỉ còn thiếu người yêu thôi. Quen nhau cũng hơn 1 năm rồi nên em quyết định tỏ tình với cô giáo của mình, chỉ lo cô chê mình ít tuổi không đồng ý. Nhưng em quyết liều một phen và đấu tranh vì  hạnh phúc của mình.
“Cô ơi! Anh yêu em. Đồng ý làm người yêu anh nhé?” 
Kết quả ngọt ngào là “cô” đồng ý ngay, thế là giờ em có người yêu, có sự nghiệp ổn định rồi các bác ạ! Đúng là một quá trình phấn đấu gian khổ nhưng kết quả lại rất ngọt ngào.